yêu thầm chị họ
Chị Trang tâm sự: "Để làm tốt công việc này, mình phải thực sự thương yêu và coi các cụ như người thân. Nhiều cụ lớn tuổi, không còn minh mẫn, thậm chí có lúc bị các cụ la mắng nhưng tôi vẫn cố gắng ân cần bởi tôi thấy bóng dáng cha mẹ già trong họ".
Yêu thầm chị họ. Truyện này được lấy từ nguồn Truyentv.net, nếu thấy hay thì nhớ share cho bạn bè cùng đọc nhé. Cách đây mấy năm…. Lúc đó mình bắt đầu học trung cấp năm đầu ở tỉnh. Nghe thì nghĩ là còn trẻ chứ thật ra mình cũng già rồi. Mất hết thời gian 2 năm
Truyện Yêu Thầm Chị Họ - Chương 2. Mình thường chở chị đi dạo phố, xong rồi mua đủ thứ đồ ăn vặt, kế tiếp là ghé một quán nước mía hoặc nước sâm.
Yêu Thầm Chị Họ audio, Mới Cập Nhật: Chương 0174, Theo Điều 8, Luật Hôn nhân gia đình Việt Nam năm 2000 thì những người có quan hệ trong phạm vi 3 đời là những người có cùng một nguồn gốc sinh ra: Cha mẹ là đời thứ nhất, anh chị em cùng cha m
Yêu Thầm Chị Họ. 09.08.2014. Admin. Cho Uyên gửi lời cảm ơn đến hai bác thật nhiều! P/s: Mạnh mẽ lên nha T! Thằng con trai lấy đi sự kiêu hãnh của Uyên không thể nào là một thằng yếu đuối hay khóc nhè được." Nghe tiếng chuông cửa, mình thầm nghĩ biết đâu là chị
Yêu Thầm Chị Họ Chương 77. Chương trước Chương tiếp . Rất nhanh, bọn mình đã vào địa phận Sài Gòn, chạy về hướng Vũng Tàu. Đêm khuya mát mẻ, đường vắng yên tĩnh, dường như chị ngủ rất ngon. Mình và Uyên không nói chuyện, âm thầm cho xe chạy ngang hàng, có lẽ cô
fardegallau1984. Uyên im lặng không nói. Mình tiếp lời- Ngày mai Uyên về hay ở lại?- Về. - Thật lâu Uyên mới đáp, mắt vẫn nhìn ra bên Ở lại với T thêm vài bữa nữa đi! - Mình siết mạnh vòng nàng cười đượm buồn- Uyên cũng muốn! Chỉ sợ ở lại đây thêm nữa Uyên sẽ không đi nổi...- Không đi nổi thì đừng đi nữa! Đâu có ai ép buộc Uyên phải đi!- Không ai ép hết, nhưng sự thật là Uyên phải đi! T đừng làm Uyên khó xử thêm nữa, như vầy đã là Uyên cố gắng lắm rồi!Thái độ Uyên dứt khoát khiến mình rất thất vọng, vòng tay thoáng lơi ra. Mình đã mơ vào một điều kỳ diệu tối nay, tiếc là nó không xảy ra. Giấc mơ còn chưa kịp khởi đầu đã nhanh chóng lụi lớn tạt mạnh vào phòng, dường như Uyên không có ý định đóng cửa, quay vào trong. Cô nàng vẫn đứng yên, mặt hơi ngước lên, hướng ra ngoài hứng lấy những hạt động này làm mình nhớ lại trước kia, khi Uyên mới dọn đến nhà mình. Cái lần mà mình và chị Diễm đang tình tứ ngắm mưa ngoài ban công thì Uyên đột nhiên đi ra, để rồi mưa tạt ướt khắp người lạnh buốt, lúc ấy mình đã cố kéo vào song Uyên không chịu mà cứ vùng mơ màng nói- Còn nhớ lần Uyên bị mưa tạt ướt nhẹp ngoài ban công phòng T không?Trùng hợp thật, mình vừa nghĩ đến thì Uyên nhắc. Mình gật đầu- Nhớ chứ. Lần đó T kéo vô hoài mà Uyên không chịu, lúc đó T còn chửi trong bụng "đồ con điên"!- Ha ha! - Uyên cười giòn giã - Lúc đó T nghĩ vậy thật hả?- Chứ gì nữa. Tự nhiên trời mưa ra tắm, chỗ ta đang ngồi với bồ thì phá đám! - Mình vờ làu trầm tư- Hèn gì Uyên cứ mải miết đuổi theo T, mà không phải là ngược lại. Vì lúc đó trong lòng T thì chửi Uyên, còn Uyên lại thấy cảm động vì đã lâu chẳng có ai quan tâm mình...- Vậy hóa ra Uyên có cảm tình với T từ khi đó rồi hả?- Chưa đâu. Uyên đâu dễ rung động vậy! Nhiều lần sau đó nữa, lần nửa đêm Uyên ra ngoài bị T giật lấy chìa khóa xe, bế vào nhà. Lúc đó vừa tức vừa thấy ấm áp, lại còn đụng chạm cơ thể. Nào giờ ngoài thằng Khang ra, có thằng nào khác đụng vào Uyên Từ lần đó thì để ý? - Đột nhiên Uyên khơi lại chuyện xưa, đồng thời thổ lộ suy nghĩ làm mình thấy thú Một chút thôi. Vì Uyên biết T và chị Diễm yêu nhau nên không hề có suy nghĩ đó, thật, đánh chết cũng không tin sau này lại phát sinh mờ ám với T! Nhưng ở chung nhà, cứ ra vô là đụng mặt, tình cảm nó cứ tích góp từng chút từng chút một. Dần dà Uyên tò mò, không biết mấy hành động đó của T là vì hào hiệp ga lăng hay T thật sự quan tâm Uyên? Nên... - Nói tới đây, Uyên cười vui - Nhớ đêm Trung Thu chứ?- Nhớ chứ sao quên được! Lần đầu hôn nhau mà, lại còn bị Uyên đè ra hôn! - Mình bất giác liếm môi, ký ức ùa về, như đang chìm đắm trong nụ hôn lúc ấy, ngọt ngào, cuồng dại, lén lút, xen lẫn áy náy tội tiếp tục bộc bạch những suy nghĩ thầm kín trước kia- Lúc đó Uyên hôn T để thử xem T có đúng như Uyên nghĩ, là thằng đốn mạt, đã có bạn gái còn buông thả với con khác hay không?- He he. Kết quả mỹ mãn hả? T đàng hoàng thật mà! - Tới giờ, mỗi khi nhớ lại chuyện đó, mình vẫn thấy tự hào vì đã chiến thắng được bản năng thấp kém nhất của con Lạ lắm, lẽ ra T đàng hoàng như vậy, Uyên nên vui và mừng cho chị Diễm mới đúng, vậy mà Không hiểu sao lúc đó Uyên lại thấy buồn! Có lẽ do nhận ra mình có cảm tình với T mất rồi. Uyên hoang mang kinh khủng, tự hỏi mình đang làm gì ở ngôi nhà này, đang muốn cái gì?!! Rõ ràng Uyên đang vô cùng hận những người như thằng Khang, vậy thì tại sao lại cứ mong T chú ý đến Uyên, đáp lại Uyên? Nếu T làm vậy thì T có khác gì nó, sao Uyên trông mong điều đó? Mâu thuẫn kinh khủng, lắm lúc Uyên chả hiểu mình thế nào! Có thể lúc đó cô đơn trống vắng quá, thấy T đối tốt với chị Diễm nên ngưỡng mộ, mà T cũng quan tâm Uyên nữa, thành ra... Nói chung là sai lầm lớn khi đến ở nhà T!Sau một tràng bộc bạch đầy ấm ức là câu chốt đáng gái rắc rối thật. Mình chưa từng nghĩ mấy hành động bộc phát của mình hồi đó lại khiến Uyên bận tâm và nghĩ ngợi nhiều tới vậy. Nếu biết mình đã không làm rồi, vì lúc đó mình chẳng nghĩ gì, chỉ thấy có nghĩa vụ quan tâm Uyên như người trong nhà thôi. Công nhận cô nàng giấu ghê thật, ngoài mặt lúc nào cũng dửng dưng, tỉnh bơ. Có thời gian mình thậm chí còn tưởng Uyên ghét cay ghét đắng mình. Ai mà ngờ được!Mình chép miệng- Thôi lỡ sai rồi thì sai luôn đi, đừng sửa! Chưa nghe người ta nói hả, sai với sai thành đúng!- Cũng đúng! - Uyên làm mình mừng hụt, dè đâu cô nàng lại nói tiếp - Sau nhiều lần ráng sửa, Uyên mới phát hiện càng sửa càng sai! Vậy thôi tốt nhất là vứt bỏ đi, gạt nó ra khỏi cuộc đời mình, sẽ không còn đúng hay sai nữa!- Nếu vậy sao Uyên còn lên đây?Uyên thở hắt ra- Trước khi vứt đi một thứ gì đó, người ta thường hay nhìn lại lần cuối mà! Chắc là không đành lòng...Mình áp mũi lên tóc Uyên hít sâu một hơi thật đầy, dịu giọng- Không đành lòng thì đừng cố ép mình! Có gì vui đâu? T buồn, Uyên cũng không vui mà!- T sai rồi, Uyên không buồn! "Đừng khóc vì những mất mát, mà hãy cười vì đã từng có", T nghe câu này chưa? Thế nên Uyên không buồn!- Mình đã bao giờ có được nhau đâu mà cười vì đã từng có chứ? - Mình cười Đã từng có mà. Đêm đó... T quên rồi sao?- Đêm đó chỉ là thoáng qua thôi! Uyên thừa biết vậy!- Vậy còn đêm nay?- Ý Uyên là sao? - Tim mình đập nhỏ nhẹ- Đừng nghĩ sâu xa quá! Không phải T đang ôm Uyên đó sao? Thời khắc này, trong căn phòng này, chỉ có mình T ôm Uyên thôi. T đang có Uyên đó, không phải à? Qua ngày mai thì đúng là đã từng có rồi còn gì?- Ngắn ngủi quá, T muốn có hoài có hoài! Uyên hiểu không?- Vậy T xô Uyên xuống dưới kia đi! Uyên sẽ thuộc về T vĩnh viễn! Hoặc là Uyên ôm T rồi mình cùng nhảy xuống! Trời đang mưa lãng mạn quá, trên này cao nữa, rơi xuống dưới đó chắc mình sẽ chết ngay, không đau đớn mấy đâu!Mình bất giác ôm chặt Uyên, sợ cô nàng làm bừa nhảy xuống thật. Điên quá đi Uyên ơi là Uyên, vậy mà mình lại yêu cái điên này mới yên tĩnh trong vòng tay mình, lặng lẽ nhìn ngắm những hạt mưa trắng xóa bay bay giữa trời đêm, chợt hỏi- Uyên cứ tự hỏi bản thân hoài, nếu Uyên gặp T trước, chị Diễm chỉ là người đến sau, T sẽ chọn ai? Thật lòng nhé, đừng nói chỉ để làm Uyên vui!- Chuyện tình cảm khó nói được. Nhưng chắc là Uyên... - Hơi dừng một chút, mình tiếp - Bất quá nếu thật sự T gặp Uyên trước thì có khi Uyên còn không thèm ngó tới T, chứ ở đó mà yêu đương gì!- Sao vậy?Mình cười- Thì Uyên chú ý tới T một phần vì T đã có bạn gái là chị Diễm và chung thủy với chị ấy mà. Đổi lại nếu là thằng T độc thân, đâu có lý do gì để Uyên thích T?!- Tự đánh giá mình thấp quá vậy? - Uyên cười ngạc chân thành nói- Không phải thấp, mà là T luôn biết mình ở vị trí nào. Thực sự T không xứng với Uyên, Uyên có thể tìm được người khác tốt và có điều kiện hơn T nhiều!Uyên thoáng cười, tiếng cười ẩn ước gì đó rất khó đoán- Biết vậy sao còn níu kéo làm gì? Sao không để Uyên lấy chồng?Mình rầu rĩ- Lấy ai cũng được, nhưng thằng Khang thì không, nó không xứng với Uyên! Với lại T lỡ yêu Uyên rồi, bởi vậy mặc kệ xứng hay không xứng, khi nào Uyên còn yêu T, T sẽ không buông tay ra, không để Uyên đi đâu hết!Mình thổ lộ làm Uyên rung động. Cô nàng đột ngột xoay người lại, nhẹ nhàng đặt lên miệng mình một chiếc hôn thơm ngát rồi rất nhanh đã quay thứ diễn ra thật nhanh, nhanh như giọt mưa ngoài trời len vào phòng hắt lên mặt mình rồi tan đi vậy. Mình còn chưa tỉnh hồn thì mọi thứ đã diễn ra và kết thúc, đọng lại duy nhất là dư vị đôi môi Uyên, vừa ngọt vừa lạnh vì hơi nước xung lẩm nhẩm- Nếu những lời này T nói với Uyên trước kia thì tốt biết mấy!Mình càng thêm siết chặt lấy cơ thể ấm và mềm mại, dù trước đó đã ôm rất sát rồi- T không biết Uyên đang khó xử vì chuyện gì, nếu vì chuyện đám cưới kia thì vẫn còn hủy kịp mà? Không phải là mình vẫn đang ở đây sao? Mình vẫn còn thời gian, đâu quá trễ như Uyên nói!Mỗi khi nhắc tới chuyện này, Uyên lại yên lặng. Lần này không thế, Uyên nói với vẻ kiên quyết- Không huỷ đám cưới được!- Sao không được? Không lẽ Uyên sợ nhà nó...- Uyên không sợ ai cả! - Uyên ngắt lời - Chỉ là Uyên muốn vậy thôi. Uyên phải lấy nó, không khác được!Miệng mình đắng ngắt- Uyên lấy nó để được gì? T suy nghĩ từ hôm qua tới nay vẫn không hiểu nổi, sao tự nhiên Uyên thay đổi nhiều tới vậy?- Ai rồi cũng phải thay đổi mà! T cũng vậy, tại T không nhận ra thôi!- T thay đổi chỗ nào?- Lẽ ra người mà T phải nài nỉ bây giờ là chị Diễm chứ không phải Uyên. - Uyên ngắc ngứ- Đó là tại... Tại vì...- Cứ nói thẳng ra là tại hết hy vọng với chị Diễm rồi nên mới chuyển sang nguyện vọng hai là Uyên. Có gì đâu mà ngại! - Uyên bật cười trong vòng tay mình, không rõ điệu cười này là vui hay buồn, hay hờn rất muốn lên tiếng bào chữa, song có lẽ Uyên nói đúng. Rốt cuộc mình chẳng cách nào thuyết phục được Uyên cả, cứ nhân danh tình yêu thì thật nực cười, khi mà mới vài ngày trước mình còn chẳng hề mảy may dành ra dù chỉ một giây để nghĩ xem Uyên đang ở đâu, đang làm gì, thay vào đó chỉ chăm chăm chạy theo chị Diễm lên tận Đà Lạt xa xôi lạnh mình nặng như đeo đá, chán nản nói- Vậy ra Uyên đang muốn trừng phạt T hả? Bằng cách lấy người khác, ngay khi Uyên biết T rất cần Uyên?Vài giây trôi qua, Uyên gật nhẹ- Nghĩ vậy cũng không sai. Tóm lại là kiếp này mình không thể nào yêu nhau được, T đừng nghĩ nhiều cho mệt đầu!Cả một bầu trời hụt hẫng bao trùm lấy mình. Những tia hy vọng ngập ngừng rụt rè từ sáng đến giờ liền bị dập tắt một cách không thương tiếc, dù mình đã cố giấu nó thật sâu trong lòng tới tận phút này mới dám nói ra với Uyên. Cảm giác như chìm trong hố băng vô tận, hình như trái tim mình vừa bị gió cuốn phăng khỏi lầu và rơi tự do xuống dưới kia, giữa cơn mưa lớn với những đợt sét dữ mình run run tưởng chừng chẳng còn đứng nổi, chỉ muốn khuỵu xuống, trước mắt hoa lên sau một đợt sấm chớp lập lòe. Choáng đến nỗi mình tựa mạnh vào người Uyên, hai tay bấu chặt làm Uyên giật mình- T sao vậy?- Không. Không có sao! - Mình gượng cười, cơ bắp toàn thân đều gồng cứng hết cả lên để đứng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Uyên để níu kéo tình cảm. Mình muốn giữ Uyên bằng tình yêu chân thành, bằng lời hứa hẹn đảm bảo tương lai hạnh phúc, và bằng tình cảm Uyên dành cho mình, chứ không phải là sự thương hại từ phút này, dù cõi lòng tan nát và đau điếng, mình không khóc được. Chắc do mình không muốn khóc trước mặt Uyên, hoặc cũng có thể mình đã tập được thói quen chấp nhận. Từ sau chị Diễm, chẳng còn cú sốc nào mạnh hơn nữa. Uyên chỉ là cú sốc tương tự thôi, dù vết thương mới này vô tình một lần nữa va vào vết thương cũ vẫn còn hở miệng chưa thể lành, khiến nó rỉ máu thật tiếc, khổ sở, buồn bã, chán chường, buông xuôi, cố tự động viên phải nhẹ nhàng thanh thản... Hàng loạt cảm xúc hiện ra lẫn vẫn đang ôm Uyên đấy thôi, nhưng mình cảm nhận được cơ thể ấy đang dần tan ra và sắp vuột khỏi tay ngoài mưa vẫn rơi ào ạt, trắng xóa góc đường. Từng hàng cây cao bị gió lớn dập vùi nghiêng qua ngả lại, vài chiếc lá bị gió cuốn mạnh vào trong phòng qua khung cửa sổ mở tạt hai đứa ướt nhem, lạnh run, mà dường như chẳng ai muốn đóng cửa lại, hay chí ít là quay vào trong tránh mong cơn mưa này giúp mình tỉnh ra, mong nó xóa đi, gột rửa thống khổ trong lòng. Còn Uyên, chẳng biết Uyên cứ đứng lặng người hứng mưa táp vào rát mặt vì lý do gì?
8/ học về, phụ mẹ dọn cơm ăn, mình gọi mấy lần nhưng em Uyên cứ nằm lì trên phòng chẳng xuống. Mẹ hỏi mình- Sao không thấy Uyên xuống ăn cơm?- Con kêu rồi mà không thấy trả lời, chắc làm về mệt quá ngủ rồi! - Mình Lạ vậy! Bình thường làm về nó vẫn tỉnh như sáo mà. À, hôm nay ba mẹ về sớm, hồi 10h về đã thấy xe nó để trong nhà rồi, hình như không đi làm. Có khi nào con bé bệnh không? - Mẹ nhíu lẽ ẻm đang bị bia rượu uống tối qua vật, mình nghĩ thầm trong bụng, ngoài mặt vẫn bình Chắc vậy! - Mình nhai nhồm nhoàm Con ăn lẹ rồi lên coi nó có bị làm sao không? Mẹ hơi lo!- Dạ... Để tí con lên coi. Mà chắc không có gì đâu..- Kiểm tra cho chắc ăn, nó lên đây một thân một mình, sống xa gia đình nữa, có gì cũng tội!Trong mắt mẹ mình, dường như ai cũng đáng thương, tội nghiệp cả. Nhưng nghĩ cũng đúng, chị Diễm và em Uyên - Hai cuộc sống, hai số phận khác nhau, lại giống nhau ở điểm gặp nhiều bất hạnh, trắc trở. So với hai cô gái này, mình sung sướng hơn rất Con Uyên cũng tốt mà, sao ba thấy con thờ ơ với nó quá vậy? - Ba mình chợt lên mình bình thường rất ít nói, nhưng việc đó không có nghĩa ba không biết gì, ngược lại ông còn sâu sắc hơn cả mẹ. Có thể gọi là "ngài biết tuốt", có điều ba để trong lòng, chẳng nói ra Dạ, thì... Cũng bình thường mà ba! - Tự dưng bị hỏi một câu, mình đứng hình luôn, ấp úng Ba con nói đúng đó, mẹ thấy con Uyên đẹp gái, lại rất hiểu chuyện, có ăn học nữa. Tại nó ăn mặc hơi thoáng thôi, con đừng đánh giá qua bề ngoài. - Mẹ cũng gật Ý... Mẹ là sao? - Mình liếm Con Uyên là cô gái tốt, nếu được... Mẹ cũng muốn con và nó tìm hiểu nhau. Con nay cũng lớn rồi, đâu còn nhỏ nữa, một hai năm nữa phải lập gia đình, vậy cho bớt lông bông. - Mẹ cười Con coi Uyên như bạn thôi, mẹ đừng nghĩ lung tung, không hay chút nào! - Mình làu Ờ, để tui coi anh mai mốt thế nào, giờ thì chối hay lắm!! - Mẹ nhìn mình đầy ẩn ậm ừ, nuốt vội chén cơm rồi dọn Lên coi con bé ra sao đi, để mẹ dọn được rồi! - Mẹ hỏi chuyện ba mẹ thăm ngoại hôm qua ra sao rồi, nhưng thôi để khi khác cũng được. Mình lên lầu, ngó qua phòng em Uyên thấy cửa vẫn đóng kín. Mình dám chắc ẻm đang ngủ li bì, không có việc gì đâu. Nghĩ đến chuyện ẻm thổ lộ tối qua, tay mình giơ lên định gõ cửa liền rụt lại, bỏ về điện thoại lên xem, có tn của chị Diễm gửi khi nãy, mình bận ăn cơm dưới nhà nên không biết."Hồi sáng bé Uyên sốt, không đi làm nổi, mà chị phải đến tiệm không nghỉ ở nhà được. T nhớ qua thăm chừng, lấy thuốc bé Uyên uống nhen, để trên đầu tủ đó!!"Ẻm bệnh à? Nhậu quá mà, không bệnh cũng chép miệng lắc đầu ngao ngán, bước nhẹ lại phòng ẻm gõ Uyên sao rồi? T vào được không? - Mình nói thêm mấy lần, không nghe đáp, mình xoay nhẹ tay nắm cửa, không Uyên đang nằm nghiêng, xoay mặt vào trong, trên người phủ lớp chăn đi nhè nhẹ lại gần, gõ vào thành giường để đánh thức Uyên đỡ chưa?Vẫn không trả lời, mình đành leo lên giường, nắm vai ẻm xoay nhẹ nhàng ra em Uyên đang mở to, làm mình hết hồn. Hóa ra nãy giờ ẻm vẫn thức nhưng không thèm lên Làm gì kêu hoài cứ im re vậy? - Mình trừng nhìn mình thom lom nhưng vẫn im re, cứ như bị đứt dây nói lòi dây câm."Bệnh nên chứng đây mà!" - Mình thở dài, đưa tay sờ trán ẻm, nóng hầm hập như bếp Uyên ăn gì chưa? - Mình Chứng quá!!! Không nói chuyện T đi ra đó! - Mình cau Uyên liếc mình một cái sắc hơn dao cạo, quay vô trong, trùm chăn kín lắm rồi, không lẽ mình đi ra luôn, bỏ mặc ẻm chứ. Mà thấy không nỡ, hơn nữa cũng lo, sợ ẻm bệnh nặng khổ giật mạnh cái chăn ra, ẻm lại lấy cái gối che lên không nói gì nữa, về phòng thay đồ chạy ra ngoài mua cho em Uyên bọc cháo. Nhà mình không khí không tốt hay sao thế nhỉ, hết chị Diễm giờ lại đến ẻm bệnh, rõ cháo ra tô, mình đem lên phòng. Em Uyên lại đang trùm chăn kín từ đầu đến chân, quái dị Dậy ăn cháo đi rồi uống thuốc! - Mình giật chăn tay ẻm đang che mặt, nhưng mình thấy nước mắt chảy tràn ra hai bên má. Em Uyên mạnh mẽ mình biết, giờ như con sâu bệnh, người mềm nhũn...- Nhức đầu lắm hả? Ăn cháo đi rồi uống thuốc mới mau hết được! - Mình nhẹ ẻm vẫn nằm yên, lồng ngực phập phồng thở nặng nhọc, mình kéo ngồi Há miệng ra, ăn giùm cái đi! - Mình múc muỗng cháo, kê chạm vào môi ngồi thừ người nhìn mình, mắt còn ướt đẫm, nhưng miệng vẫn mím Giờ ăn không, mỏi tay lắm rồi à!! Đừng chọc T nổi khùng lên nhen!! - Mình trợn mắt lớn hết cỡ, gầm hiệu quả ngay, em Uyên chậm chạp ngậm muỗng Ngon không? - Mình lại im re nhìn Thôi, không nói chuyện cũng được, ăn cháo lẹ đi!Cứ thế, mình đút cháo, ẻm ăn. Từ đầu đến cuối chẳng thèm nói tiếng nào, cứ như biến thành người khác vậy. Em Uyên mưa nắng thất thường quá, mình cũng chả biết đâu mà lần, cố đút cho xong, lấy thuốc ẻm uống rồi về phòng T... Coi thường Uyên lắm phải không? - Đang loay hoay lấy thuốc, ẻm chợt hỏi, giọng khản đặc vì Tự nhiên hỏi vậy là sao? - Mình ngơ Trả lời Uyên đi!- Không có, mắc gì coi thường Uyên?- Thật không?- Uống thuốc nè! - Mình đưa ly nước với mấy viên thuốc trị cảm sốt cho Bữa nay làm gì tốt với Uyên vậy? - Ẻm nhìn mình hơi Bạn bè mà, không lẽ bỏ mặc Uyên? Uống đi, nói nhảm hoài!- Có lo cho Uyên chút nào không? - Ẻm lại hỏi, vẫn chưa chịu uống Zzz... Uống lẹ đi!!- Không nói không uống! - Ẻm ném thuốc với ly nước lên Sao nay Uyên chứng vậy hả? - Mình nghiến răng nghiến Chứng nào giờ rồi, mới biết hả? - Ẻm cười khẽ, lại nằm xuống quay vào Uống thuốc đi, không uống sao khỏi bệnh được? Muốn chết hả?- Đang muốn chết đây!!!Mình thèm bỏ đi cho rồi, nhưng không hiểu sao chẳng thể vô tình vậy được. Tiếp tục lọ mọ gom thuốc cầm lại đưa Uống đi, T còn về phòng ngủ nữa, buồn ngủ lắm rồi!!- Về đi, chút Uyên biết mình mà về phòng, bảo đảm con ngựa chứng này chẳng thèm đụng tới thuốc đâu. Hôm nay lại chơi trò nhõng nhẽo nữa, oải thật. Ẻm nhiều lúc còn nhão hơn cả chị Diễm. T_T- Ừ, T lo cho Uyên, được chưa? Uống giùm cái đi cô nương!! - Mình khổ sở lắc Uyên ngồi dậy, ngoan ngoãn uống hết nắm thuốc. Mới hôm qua còn tươi tỉnh, giờ nhìn như con gà cúm sắp chết, cú rủ chẳng chút mùa Nằm nghỉ tiếp đi, T ngủ đó! - Mình đứng Buồn quá!! Ngồi chơi chút đi! - Ẻm cắn Uyên nghỉ đi cho khỏe!- Một chút thôi...Không biết sao mình chẳng từ chối được, lại ngồi Đêm qua... Uyên làm T khó chịu hả? - Khá lâu, ẻm rụt rè Không đến mức vậy! - Mình lắc Xin lỗi, Uyên uống hơi nhiều nên không kiểm soát được lời nói...- Không có gì đâu, đừng nghĩ tới Ừm... Nhưng mà những gì Uyên nói, đều là sự thật, không phải rượu nói đâu! - Ẻm nhìn thật sự đau đầu mỗi khi em Uyên muốn nói chuyện nghiêm túc. Thà ẻm cứ cà rỡn như mọi lần, mình còn dễ chịu hơn. Nhưng tránh né mãi cũng không phải cách hay, có lẽ mình nên nói thẳng thắn cùng ẻm cho Uyên nghe T nói đây. Uyên vừa mới chia tay thằng Khang được hơn 1 tháng thôi, T biết Uyên còn yêu nó rất nhiều, hận thì hận nhưng vẫn yêu, đúng chứ? - Mình nghiêm mặt nhìn T nói tiếp đi! - Em Uyên không tỏ thái độ Uyên đang buồn, cần một người chia sẻ và lấp vào khoảng trống. T là người Uyên chọn, tất cả chỉ là ngộ nhận thôi. Uyên yêu Khang và chẳng thích gì T cả! Uyên đừng tự lừa gạt bản thân làm gì nữa, chỉ khổ mình khổ người thôi! Hai tuần chẳng thể nào so với 4, 5 năm được hết, ok? - Mình làm một Nói xong chưa?- Uyên chẳng còn chút tình cảm nào với nó cả, đó là sự thật. T theo đạo cũng biết chẳng ai dám thề dối, T không tin Uyên sẵn sàng thề độc. Muốn không? - Ẻm cười nửa Thôi, không cần. - Mình lắc Uyên dám yêu dám hận, nếu còn yêu nó dù chỉ một chút, Uyên sẽ tha thứ và quay lại với nó, không có chuyện bỏ lên đây đâu. Từ lúc phát hiện ra chuyện đó, trong lòng Uyên nó đã chết rồi, chẳng còn tồn tại một lúc, ẻm nói tiếp, ánh mắt sáng quắc chẳng chút ngại ngần soi thẳng vào mắt Uyên thích T, đó cũng là sự thật!- Mới biết nhau có hai tuần thôi! - Mình tỏ vẻ không Hai tuần thì sao chứ? Hai tuần của Uyên và T còn hơn cả năm trời của người khác. Ở cùng nhà, sáng mở mắt đã gặp, đi ra gặp, đi vô gặp, tối ngủ cũng gặp, đó là hai tuần sao???-...- Còn gì để nghi ngờ nữa không? - Ẻm vẫn nhìn T đâu có gì để Uyên thích! Tiền không có, sự nghiệp không có, ngoại hình bình thường, tính tình thô lỗ cộc cằn, lại chả có Audi... - Mình nhăn Thích một người cần lý do sao? - Ẻm lặp lại câu nói tối hết biết nói gì nữa, ngồi ngẩn ra. Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu, có lí do Uyên nói hết yêu thằng Khang, vậy tối qua đứa nào khóc lúc T chở về? Rồi khi nãy khóc nữa, rõ ràng còn nhớ nó! - Mình cười hớn Khóc vì T thôi. - Ẻm lắc Hai tuần không thể nào tình cảm đủ lớn để khóc vì người khác! - Mình cười Đúng. Uyên khóc không phải vì không có được T, mà vì tủi thân, vì đau khổ tại sao ông trời lại bất công với Uyên đến vậy! Lần thứ hai Uyên thích một thằng con trai, nhưng không thể nào có được... Mỗi ngày phải chứng kiến người ta vui vẻ với nhau, lo lắng cho nhau, mình ngồi một chỗ... Cố gượng cười che giấu... T là Uyên, T có khóc không? - Ẻm mím Đó là ghen tỵ thôi, con gái ai cũng vậy, chả phải tình cảm gì đâu! - Mình bóp trán, đầu đau Nếu người đối tốt với chị Diễm gấp trăm, gấp ngàn lần, không phải T mà là thằng đàn ông nào đó giàu có, đẹp trai nhất thế giới, Uyên chẳng thèm ghen tỵ! - Ẻm cười tự Cứ cho những gì Uyên nói là đúng, thì sao? T yêu chị Diễm, Uyên dù muốn hay không cũng không thể nào chen vào được. Vậy nói để làm gì, được gì?- Uyên chẳng hiểu nữa... Biết là vậy... Nhưng giữ trong lòng Uyên không chịu nổi... - Ẻm ngập ngừng thật Uyên ngủ đi cho mau khỏi bệnh, T cũng về ngủ!Mình đứng dậy, đi thật nhanh về phòng. Tim bỗng đập nhanh hơn, chả hiểu được mình nữa rồi. Nói mình trốn tránh, mình không dám đối diện với sự thật cũng được. Mình yêu chị Diễm nhưng lại thấy hơi xao động trước em Uyên, mình thật tệ hại. Không phải vì cái bề ngoài gợi cảm xinh đẹp kia, cũng chẳng phải vì gia tài kếch sù nhà ẻm, mà ở em Uyên có điều gì đó cuốn hút mình, thật khó để cưỡng lại. Nhưng mình sẽ chung thủy với chị, nhất định không gây ra lỗi lầm gì. Có ai chưa từng say nắng? Mình còn chưa đến mức độ đó, chỉ là một phút xao lòng thôi, mình sẽ vượt qua....Mình ở lì trong phòng đến tận chiều mới dám lén mò ra đi rước chị. Khổ thật!- Nhớ T quá chừng luôn!!! - Thấy mình, chị ôm giỏ chạy ra ngay, cười Ừm, em cũng vậy! - Mình cười, nhìn thấy chị bỗng dưng mình cảm thấy có lỗi Bữa nay trời đẹp, đi ăn gì hén! - Mình Thôi, chị muốn về coi bé Uyên sao rồi, phụ dì nấu cơm nữa! - Chị không Hồi trưa em cho Uyên uống thuốc, chắc sắp khỏi rồi, đi chút về thôi à!- Bữa khác đi hén T!! Mình còn nhiều thời gian mà hi hi...- Ừ, cũng về đến nhà, chị đã vội vã lên phòng thăm em Uyên. Nếu biết được người chị đang quan tâm lo lắng lại vừa tỏ tình với mình, chị sẽ thế nào nhỉ?Dùng cơm tối xong, chị múc cháo thịt bằm mới nấu còn nóng hổi lên cho em Uyên. Mình không tiện sang đó, nên về phòng ngồi xem phim, nhưng đầu óc chẳng thể nào tập trung được, cứ nghĩ lung tung. Mình tắt máy, ra ban công đứng hóng gió cho thanh thản thần trí, sao nặng đầu nay gió mát trăng thanh, bầu trời chi chít treo đầy sao, sáng lung linh huyền ảo lạ thường. Mình đứng ngẩng mặt nhìn không chớp mắt, thiên nhiên thật vĩ đại, con người quá nhỏ bé. Rồi sẽ đến ngày mình và những người thân yêu tan thành cát bụi hòa vào trong đó thôi, mình phải sống sao cho đáng, không uổng phí cuộc đời đắm chìm trong những suy nghĩ vu vơ, chợt nghe tiếng bước chân nhè nhẹ phía sau, mình xoay lại. Chị đang chầm chậm đi về phía mình, hình như định hù nhưng chưa gì âm mưu đã phá sản, bị mình nhìn Ghét!! Chưa kịp hù gì hết... - Chị phụng Vậy để em quay lại, chị cứ hù đi, em sẽ hết hồn! - Mình buồn Hứ... Không chọc quê à!! - Chị đi lại đứng cạnh Hù có ngày em sợ quá nhảy lầu, lúc đó hối hận không kịp đó nhen!!- Chị hù nhưng mà vịn T lại, không cho T té đâu, khỏi lo hi hi!- Giữ nổi không? Yếu xìu bày Kệ Uyên đỡ chưa? - Mình Đỡ được chút à, vẫn còn sốt cao lắm!! - Nhắc tới em Uyên, chị đang rạng rỡ bỗng xịu Vài bữa sẽ hết thôi, có ai bệnh mà hết ngay đâu! - Mình nhún Mong là vậy!Chị vuốt tóc, mùi hương dìu dịu lan theo gió bay vào mũi khiến mình ngây ngất. Nhìn nghiêng ở gần, chị thật xinh xắn, nét đẹp ngây thơ hồn nhiên và thánh thiện của một cô gái 23 tuổi, thật khó tin. Nhìn chị có lẽ ai cũng nghĩ còn học cấp 3, dấu ấn thời gian và cuộc sống kham khổ từ bé dường như chẳng ảnh hưởng gì đến chị, hai thứ hoàn toàn tách biệt như những đường kẻ song song, không bao giờ chạm nhau tại một hôn nhẹ lên má chị, chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đủ hạnh phúc rồi, động chạm hơn nữa sợ rằng mình không kìm lòng cười tươi, đánh khẽ lên vai mình, rồi ngẩng mặt ngắm nhìn bầu trời đêm lấp Sao sáng đẹp quá hén T!! - Chị xuýt Ừm, lâu lắm mới được một bữa ít mây. - Mình gật Hồi nhỏ, chị hay nghe ngoại kể, mỗi ngôi sao đại diện cho một người đó, khi có một ngôi sao rơi xuống, nghĩa là có một người chết đi.. - Đôi mắt nai của chị mở to chớp chớp đầy mơ Chị tin thật hả?- Lúc nhỏ tin lắm! Nhưng lớn biết rồi, không tin nữa! Tính cười chị hả? - Chị liếc He he... Lãng mạn cũng tốt, nhưng nên thực tế một chút sẽ dễ sống hơn! - Mình Ừm... Chị biết mà! Lãng mạn với T thôi, người khác đừng hòng... Hi hi..- Vậy mới ngoan!! - Mình hôn chị một cái lên Hôn hoài, mốt có gì chắc không ai dám quen chị luôn! - Chị chu Lấy cái mỏ vô, hôn nát luôn bây giờ! - Mình phồng mang giật mình rụt cổ, sau đó lại ngơ ngẩn ngước nhìn lên Biết ngôi sao nào là chị không? - Mình nháy Ngôi sao nào? T nói không tin mà..- Thì giờ ví dụ chuyện đó có thật đi, chị đoán xem chị là ngôi sao nào?- Để chị tìm...Cặp mắt chị lại mở thật to, chăm chú tìm ngôi sao vận mệnh của bản thân. Nhìn chị thật đáng yêu, như cô tiên nhỏ chẳng nhiễm chút bụi trần, thánh thiện đến kỳ lạ. Giá mà có thêm vòng sáng trên đầu, có khi mình quỳ xuống tế bái Nhiều quá à... Không biết... - Tìm đã đời, chị mỏi cổ cúi xuống than Xích lại đây em chỉ cho, nhìn theo hướng tay em nè! - Mình kéo chị lại Đâu, cái đó là mặt trăng mà? - Chị ngơ Ờ, chị đó! - Mình nhướng nhướng Xạo quá! Hồi nãy nói ngôi sao, giờ lại chỉ mặt trăng, T ăn gian!! - Chị đánh He he... Trăng sao gì cũng như nhau. Chỉ có trăng mới hợp với chị thôi!!!Cười đùa một lúc, mình và chị lại im lặng nhìn ngắm cảnh vật đầy ảo mộng trước T có thấy 3 ngôi sao đó không? - Chị bỗng chỉ 3 ngôi sao nhỏ sáng rực, nằm thẳng Thấy, sao nè?- Biết nó đại diện cho những ai không?- Không. Ai vậy?- Ngôi sao ở giữa là T đó. - Chị cười Vậy hai ngôi sao còn lại? Là chị hả?- Ngôi sao mờ hơn kia là chị... - Giọng chị nhỏ Còn cái kia? - Mình tò Là bé Uyên. - Chị lại nói khẽ hơn, thật hơi choáng váng, không biết chị có ý gì khi nói như thế. Vô tình, hay có chủ ý? Mình biết chị ngây thơ nhưng không ngốc, ngược lại chị khá nhạy cảm với mọi Chị nói đúng không? - Chị nhìn mình cười rạng Sao tự nhiên có Uyên đâu đây nữa? - Mình hỏi nhưng không dám nhìn Có 3 người ở trên lầu, phải tính bé Uyên vào, vậy mới đúng Ừm, nếu vậy, chị phải là ngôi sao sáng hơn mới đúng!- Hi hi... Bé Uyên xinh hơn chị mà! Nên ngôi sao sáng kia phải là bé Uyên, chị mờ hơn!- Em thấy chị xinh hơn! - Mình trề T nói thế thôi, chắc gì trong lòng đã nghĩ vậy. Nhưng nghe T nói chị cũng vui lắm!! - Chị lại cười, nụ cười tươi rực rỡ như ánh ban mai, muốn xua tan bóng thật sự thấy nhột nhạt. Hôm nay chị nói chuyện khó hiểu quá, có gì đó không được tự nhiên như mọi ngày. Có phải chị đã phát hiện ra tất cả? Mình có nên trò chuyện thẳng thắn rõ ràng với chị để tránh những hiểu lầm không?- Bữa nay chị lạ quá, có gì khó chịu sao? - Mình im một lúc, rồi Đâu có gì, chị đang rất vui mà! Sao T hỏi vậy?- Vậy hả? Hì, chắc em nghĩ bậy rồi..- T nè...- Hả?- T thấy bé Uyên sao?- Sao là sao?- Không biết nói thế nào nữa, ý là... Thấy bé Uyên có sức hấp dẫn với con trai không? - Chị nắm tay mình thật chặt, mắt lấp lánh xoáy sâu vào mắt Đối với thằng khác chắc có, nhưng với em thì không. - Mình cười bình Chị thấy bé Uyên xinh thật mà, chị là con gái còn thích nữa, nói gì... Con biết chị định dùng "T" thay vào "con trai", nhưng sợ mình giận nên trớ đi. Chị nghi ngờ rồi, và đang thử mình?- Ai biết đâu chị nè!! Nhưng em nói thật đó! Mà tự nhiên hỏi gì đâu không vậy?- Tại... Tò mò chút vậy mà... Hi hi...- T... - Chị lại kêu Sao? - Mình đang cố đoán xem chị nghĩ gì, nên cứ thừ người Hôn chị đi... - Chị nói nhẹ như muỗi kêu, rồi nhắm mắt lại, ngước mặt chờ mình đập nhanh, cúi xuống hôn chị thật sâu...Chị dịu dàng nhưng không kém phần say đắm, hôn mình đầy đam mê... Đầy yêu thương...- Sao tự nhiên bữa nay chủ động kêu em hôn vậy? Mọi lần còn né mà? - Mình cười sung sướng, lòng lại lo âu trước những lời nói và hành động kỳ lạ không giống chị chút Tại... Yêu T!!! - Chị cắn môi cười thẹn Vậy mấy lần trước không kêu hôn, là không yêu hả?- Không phải. Cũng yêu, nhưng mà khác với bây giờ...- Khác sao?- Yêu T nhiều hơn, được chưa? - Vòng tay nhỏ nhắn của chị ôm chặt mình từ phía sau, chặt đến mức mình nghe được tiếng trái tim chị đang đập liên Ừm... Mỗi ngày phải yêu nhiều hơn một chút nhen, không được giảm đi đó! - Mình xoay lại siết chị vào Chị lúc nào cũng vậy mà... T tự dặn mình đi...- Ừm, em dặn lòng mỗi ngày mà!! Đừng lo...Dù đoán đúng hay sai, mình cũng phải trấn an chị. Những gì mình hứa với chị đều thật lòng, mình sẽ làm như thế...
Trời đang nắng chói chang, mây đen bỗng ùn ùn kéo tới giăng đầy. Mình ngả lưng trên chiếc võng giăng sau vườn. Gió thổi từng cơn mát lạnh mà sao lòng mình nóng rực, không tài nào bình ổn được những suy nghĩ bấn loạn trong tâm trí. Hàng trăm câu hỏi lởn vởn quanh đầu, tại sao, tại sao, tại sao??? Tại sao chị lại đồng ý cho người ta coi mắt? Tại sao chị có thể bỏ mặc, không thèm đếm xỉa đến cảm giác của mình? Tại sao chị có thể nhẫn tâm đến vậy, vứt bỏ mình chỉ trong một giây thôi sao? Mấy lần mình bật dậy, muốn hỏi chị cho ra lẽ, nhưng chị đang rửa chén dọn dẹp cùng em Uyên. Hơn nữa dì dượng cũng đang ở nhà, rất bất tiện. Mặt khác, hiện tại mình đang rất tức giận, lúc này mà nói chuyện với chị, mình sợ sẽ không kiềm được tuôn ra những lời lẽ không hay làm chị đau lòng, khi đó mọi chuyện sẽ còn rắc rối hơn gấp bội. Sau khi suy đi nghĩ lại, tính toán thiệt hơn, mình quyết định cố dằn lòng, chờ đến chiều về nhà sẽ nói chuyện rõ ràng với chị. Tính thì tính vậy, nhưng trong lòng vô cùng bất an, cứ như có cây dằm đâm vào tay chẳng thể lấy ra, phải ráng chịu đựng. Cảm giác thật sự rất tệ, cực kỳ khó chịu. - Nghĩ gì mà mặt đơ ra vậy? - Em Uyên ngồi xuống chiếc võng bên cạnh. - Nghĩ gì đâu.. - Mình lắc đầu. - Thật không nghĩ gì không? - Ẻm cười. - Ừm, một chút thôi. - Lo chị Diễm bỏ T đi lấy chồng hả? - Ai nói? - Bị động vào nỗi đau, mình nhảy dựng lên như đỉa phải vôi. - Cần gì ai nói, Uyên hiểu T quá mà! - Làm như mình hay lắm! - Mình lầm bầm. - Tự tin cho lắm vào, ta đây bảnh bao nhiều người thích. Giờ sắp bị người yêu đá đít, bỏ đi lấy chồng. Uyên cũng hiểu nỗi khổ của T! - Ẻm chép miệng. - Đang bực bội, đừng kiếm chuyện nhen! - Mình bật dậy gầm gừ. - Kiếm chuyện gì đâu? Nói sự thật thôi mà. - Sự thật con khỉ! Chị Diễm sẽ không đi đâu hết, thằng Hàn xẻng khốn kiếp đó đừng mong gặp được chị, chứ đừng nói mà mơ cưới. - He he.. T cản được sao? - Cần gì cản, tự chị sẽ làm vậy. T biết chị đùa, muốn thử lòng T thôi! - Ừ, ráng tự huyễn hoặc bản thân đi, để rồi xem! - Em Uyên phẩy tay, ngả người lên võng nhắm mắt lại. Mình nằm ngước mặt nhìn bầu trời đang chuyển dần sang màu xám, tâm trạng cũng xám xịt theo. Bất chợt mình đưa mắt vào nhà, chị đang ngồi nói gì đó với dì, chắc bàn chuyện coi mắt sắp tới. Có vẻ như mọi thứ đang chuyển biến theo chiều hướng tiêu cực, chuyện mình không muốn thấy nhất dường như sắp biến thành sự thật. "Không sao đâu! Chị đùa thôi mà, rồi mọi việc sẽ lại trở về trật tự như trước. " Tự an ủi bản thân chẳng biết bao nhiêu lần mà sao mình không tài nào bình tâm được. - Ngủ đi, đừng lo nữa! Tối về rồi nói chuyện với chị sau, có gì Uyên nói giúp cho! - Em Uyên chợt nói. - Ừm..!! - Câu nói em Uyên đến thật đúng lúc, mình cảm thấy bớt lo phần nào. Mắt nhắm lại dỗ giấc ngủ, tối nay sẽ là một cuộc chiến quan trọng đầy khó khăn, mình cần có được sự minh mẫn, tỉnh táo tốt nhất. Trời mát mẻ, gió thổi hiu hiu, dù tâm trạng bất ổn nhưng mình ngủ rất ngon. Khi em Uyên kêu dậy cũng đã nhập nhoạng tối, lục tục rửa mặt thay đồ, chào dì dượng rồi lên xe về. Em Uyên cố tình đẩy chị qua đi với mình nhưng chị từ chối, rốt cục mình lại cô đơn trên quãng đường không dài cũng chẳng ngắn tí nào. Rõ ràng chị muốn tránh mặt mình, khi mình cho xe chạy song song với em Uyên, chị luôn quay mặt về phía bên kia. Chị giận, không muốn nói chuyện với mình sao? Không thể nào, lúc sáng còn rất vui vẻ, dịu dàng bôi thuốc ình mà. Vậy chỉ còn một lý do thôi, chị quyết tâm bỏ mình đi lấy chồng nên giờ không muốn đối diện với mình nữa. Chị chán phải giải thích với mình, hay sợ mình sẽ làm chị mềm lòng lay chuyển?!? Lần đầu tiên mình thấy đoạn đường về nhà sao dài đến thế. Khi mà hai người cùng nhìn về hai hướng khác nhau. Không, đúng hơn là một người nhìn hướng khác và người kia nhìn theo. Thật nhạt nhẽo, vô vị! Giữa mình và chị như dần hình thành khoảng cách vô hình, nhìn thì gần ngay trước mắt nhưng thực ra quá xa xôi. Em Uyên cũng im lặng không nói gì, có lẽ không khí căng thẳng làm ẻm thấy khó chịu. Chỉ có đôi mắt nâu ướt át của ẻm thỉnh thoảng nhìn mình an ủi. Lòng mình hơi xúc động, em Uyên ngoài mặt luôn đối lập với mình, rất ít khi tỏ ra dịu dàng như chị, tuy vậy lòng ẻm đối với mình thế nào, cả ba người đều hiểu rõ. May mắn làm sao, cuối cùng đoạn đường đầy đau khổ cũng kết thúc, mình thở phào nhẹ nhõm khi chạy xe vào nhà. Ba mẹ đi vắng, càng tốt, đúng lúc mình cần không gian vắng vẻ thoải mái để "đại chiến " với chị. Vừa bước vào nhà, chị đã chạy nhanh lên lầu. Em Uyên ra hiệu ình đuổi theo, không quên dặn mình nếu thấy tình hình không tốt thì nhá máy, ẻm sẽ lên hỗ trợ. Mình hít sâu, bước từng bước nặng nề lên trên. Thành hay bại tùy thuộc vào giây phút này, tôi ơi cố lên!!! "Cộc cộc " - Chị làm gì vậy? Em vào được không? - Cửa đóng, mình buộc lòng phải gọi. Không nghe đáp, tần ngần một hồi, mình mở cửa đi vào. Không thấy chị, có lẽ vào phòng tắm rồi, mình nghe tiếng vòi hoa sen. - Chị tắm hả? - Mình hỏi lớn. - Ừm.. - Thật lâu chị mới đáp. - Em chờ chị nhen! - Có gì không T? - Em có chuyện muốn nói.. - Chuyện gì? - Chị hơi ngập ngừng. - Chị tắm nhanh đi, ra rồi nói sau. - Chị mệt lắm! Tắm xong chị ngủ sớm, có gì khi khác nói nhen! - Còn có khi khác nữa sao? - ...!! - Vậy đi. Em ngồi đây chờ chị. Không đợi chị nói gì thêm, mình ngồi xuống giường. Chị thật sự muốn tránh né mình, xem ra tình hình còn tệ hơn mình nghĩ. Chờ gần nửa tiếng chị vẫn chưa chịu ra, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy đều. Mình nóng ruột gõ cửa - Chị xong chưa? Tắm gì lâu vậy? - ...! - Nghe em nói không? - Mình kêu lớn. - Ừm, chị ra nè. - Chị nói khẽ, giọng hơi e dè. Mình nghe tiếng nước chảy từ vòi hoa sen xuống ào ào, nhưng dường như nước không xối lên người chị mà dội thẳng lên nền gạch. Hai âm thanh rất khác nhau, từ lúc mình vào đến giờ nước vẫn chảy suốt như thế, chị không tắm, chỉ muốn chui vào đó trốn mình sao? - Chị không ra em đạp cửa vô đó! - Chờ hoài không được, mình gần như muốn hét lên nhưng ráng kìm lại được, giọng nói hơi run rẩy. - Chị ra.. ra liền nè! - Chị lật đật trả lời, tiếng nước chảy cũng ngưng bặt. Lại chờ thêm khoảng 10 phút, chị mới chầm chậm bước ra. Cả người khô ráo, tóc cũng chẳng ướt chút nào, chỉ có hai mắt đỏ hoe, dù chị cố tình lau khô những vẫn còn ngấn nước long lanh. - T... tính nói gì với chị vậy? - Chị rụt rè hỏi. - Chị ngồi xuống đi đã. - Mình chỉ xuống giường. - Chị đứng được rồi. T... nói nhanh đi, chị còn ngủ nữa.. - Chị hơi cắn môi, mắt không dám nhìn mình. - Chị ngồi đi rồi em nói. - Mình lặp lại, mắt nhìn thẳng chị. Chị lúng túng ngồi xuống, rồi như thấy gần mình quá, lại lặng lẽ hơi nhích ra xa. Tim mình đau nhói. Cũng chính con người này, tính cách này, e dè nhút nhát, ngây thơ ngoan ngoãn đã làm mình yêu thắm thiết. Nằm mơ mình cũng không ngờ có một ngày, người yếu đuối ngoan hiền như chị lại có thể cho ra một quyết định mà ngay cả những kẻ tự ình mạnh mẽ cũng khó thể làm được. - T nói đi, chị nghe.. - Mặt chị vẫn cúi, tay mân mê tà áo. - Em không có gì để nói hết. Người phải nói là chị. - Chị? T muốn chị nói gì? - Em muốn biết những gì chị nói với dì dượng lúc trưa là thật hay đùa? Lý do? - Mình vào thẳng vấn đề, không vòng vo gì nữa. Chị nhìn mình, rồi nhìn vạt áo, một lúc lại tiếp tục nhìn mình, tay vẫn mân mê nó như muốn che giấu sự bối rối. Thủy chung chẳng nói lời nào. - Sao không trả lời em? - Chờ không được, mình nói. - Chị... không biết nói sao nữa.. - Có sao nói vậy, có gì khó khăn đâu! - ...!! - Haizzz.. thôi được rồi. Vậy em hỏi từng câu cho chị dễ nói, được chứ? - Mình thở dài. - Ừm..! - Chuyện coi mắt hồi trưa, chị đồng ý là thật hay đùa vậy? - Tim mình đập như trống trận, mong mỏi chị sẽ cười khúc khích rồi bảo chỉ là đùa chọc mình thôi, được vậy thì hay biết mấy. - Ừm..! - Ừm là sao? Thật hay đùa? - Mình nín thở chờ đợi. - Thật. Toàn thân mình lạnh lẽo như rơi xuống vực sâu, mặt mày xây xẩm. Dù đã lường trước câu trả lời của chị, nhưng khi chính thức đối diện với nó, mình vẫn không thể chịu nổi. Trong lòng gào thét điều này chỉ là dối trá, chị đang đùa với mình, nhưng nhìn thái độ của chị, mình biết đây là sự thật. Gương mặt đó, ánh mắt đó, rụt rè nhưng chẳng chút ý cười. Chị không đùa. - Chị... - Mình nghẹn giọng lắp bắp, nói chẳng ra hơi. - Chị xin lỗi T nhiều lắm!!! Chị ngước nhìn sự đau khổ của mình, mắt đã nhạt nhòa màn nước. Chị khẽ nắm tay mình nhưng rồi chợt nhớ ra gì đó lại vội buông. Thật lâu, mình dần trấn định tinh thần. Bây giờ không phải lúc yếu mềm, mình cần phải mạnh mẽ, tỉnh táo để khuyên nhủ chị, phải giành lại chị trước khi tia hi vọng cuối cùng tan biến. Mình hít một hơi thật sâu vào lồng ngực - Lý do, em muốn biết lý do? - Không nói có được không? - Chị mím môi. - Không. Em rất muốn biết! - ...! - Chị nghĩ thế nào cứ nói thế ấy, đừng lo gì hết, em không sao đâu! - Mình trấn an. - Chị không muốn nói nữa, khi khác mình nói.. - Chị vụt đứng lên. - Sao vậy? Sao lại không nói được? - Mình ngỡ ngàng. - T đừng ép chị nữa mà! Xin T đó... chị mệt lắm! T ra ngoài cho chị ngủ đi.. - Chị nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má. - Chị mệt? Còn em không mệt sao? Quen nhau bao lâu, hứa hẹn những gì, chị còn nhớ không? Cố gắng biết bao nhiêu mới được đến hôm nay, đùng một cái chị đòi đi lấy chồng, bỏ em lại phía sau. Chị nói em phải làm sao? Hả??? "Rầm!! " Mình điên tiết trút giận vào vách tường. Chị càng khóc, mình càng đau. Mà đã càng đau, lòng lại càng hận. Cớ gì chị lại muốn lấy chồng, bỏ rơi mình, để rồi hai đứa phải đau thế này? Hành động của mình khiến chị khóc to hơn, tiếng nỉ non vang vọng khắp nhà. Cũng may ba mẹ đi vắng, nếu không thật chẳng biết ra thế nào. Mình thừa biết chị nghĩ gì, nhưng mình muốn nghe chính miệng chị nói ra, để rồi sau đó sẽ phân tích, giải thích cho chị hiểu đó là quyết định sai lầm. Mình và gia đình mình mới chính là nhà của chị. - Hôm nay nếu chị không nói, em sẽ ngồi ở đây luôn. - Mình ngồi xuống. Em Uyên lấp ló ngoài cửa, mình ra hiệu cho ẻm đừng vào. Có lẽ nghe chị khóc lớn, ẻm sợ có chuyện nên chạy lên. Nhìn chị nước mắt nước mũi tèm lem, bao nhiêu bực tức trong mình tan thành mây khói. Lấy khăn nhẹ nhàng lau mặt cho chị, mình dịu giọng - Đừng khóc nữa! Em hơi nóng... chị nín đi rồi mình nói chuyện! - Mỗi lần T như vậy... chị sợ lắm..!! - Chị nấc nghẹn, nhìn mình oán trách. - Xin lỗi mà!! Em không vậy nữa đâu. - Mình vòng tay ôm chị. Ngồi tựa vào người mình một chút, chị nhổm dậy, đứng đối diện mình. - Nói em nghe được chưa? - Mình ôn tồn hỏi, ráng chặn lại sự hối hả, bức bối trong lòng. - Chị nói, nhưng T phải hứa không nổi giận nữa! - Chị lấm lét ngó mình. - Ok, em hứa! Chị nói đi! - Giờ chị có bắt mình làm gì mình cũng làm, đừng nói lời hứa cỏn con thế này. - Chắc không đó? Hứa rồi nhen! - Chị vẫn nghi ngờ. - Chắc như bắp. Nói lẹ giùm cái cô nương! - Kiểu cách trẻ con của chị làm mình đang lo lắng cũng phải phì cười. Thấy mình cười, chị mới tỏ ra yên tâm. Sau khi trầm ngâm, đắn đo như sắp xếp lời nói, chị cắn nhẹ môi - Chị muốn lấy chồng là thật. T khoan hãy nói gì, nghe chị nói hết đi. Ba mẹ chị lớn tuổi rồi mà ngày nào cũng phải đi làm thuê làm mướn cho người ta, sống cực khổ thiếu thốn đủ thứ. Lúc trưa mẹ chị nói dạo này ba bị đau lưng, tối về là ê ẩm khắp người, suốt đêm không ngủ được, chị lo lắm! Nên.. - Nên chị muốn lấy chồng giàu có để báo hiếu? - Mình cắt ngang. - Ừm. - Chị lặng lẽ gật đầu. - Chỉ vậy thôi? - Ừm. - Không còn lý do nào khác? - Ừm. - Chị đang nói dối em đúng không? - Mình nhìn thẳng vào mắt chị. - Không có. - Chị bối rối quay đi. - Nếu chị không chịu nhận, vậy để em nói chị nghe tại sao em biết chị nói dối. Thứ nhất, việc dì dượng lớn tuổi rồi vẫn còn chịu cực chịu khổ, đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai. Sao lâu nay chị không đòi đi lấy chồng phụ giúp gia đình mà lại muốn vào lúc này, ngay khi mình vừa có nhiều chuyện không vui xảy ra? Thứ hai, hồi trưa lúc dì dượng bàn chuyện gả chị, rõ ràng khi đó chị chưa hề nghe chuyện dượng bị đau lưng, nhưng lúc ấy chị vẫn đồng ý đi coi mắt. Em nói vậy đã rõ ràng chưa? Tóm lại, em biết chị muốn đi lấy chồng không liên quan gì đến lý do phụ giúp gia đình như chị vừa nói, hoặc có chăng nữa thì đó cũng chỉ là thứ yếu, lý do chính khiến chị quyết định như vậy là vì em và Uyên, vì lo sợ áp lực từ gia đình em, phải không? Mình tuôn một tràng, nói hết những suy nghĩ ứ đọng trong đầu từ trưa đến giờ không được giải tỏa. Nói xong, mình thấy cả người nhẹ hẫng như vừa trút được gánh nặng nghìn cân, thêm vào vẻ mặt ngơ ngẩn của chị, mình biết đã nói trúng tâm ý chị. - Có gì phải ngạc nhiên? Em không hiểu chị, còn ai hiểu nữa. - Mình đắc ý. Nếu chỉ có thế này, mình tin chắc có thể thuyết phục được chị. Bất kỳ ai đừng mong cướp được chị khỏi tay mình. - T nói không sai, nhưng mà chưa đủ.. - Chị lắc đầu. - Gì nữa? - Đến phiên mình ngơ ngác. - Chị không muốn nói làm T đau lòng, nhưng mà... chắc không nói không được.. - Chị nói đi! - Thái độ nghiêm trọng của chị làm mình vô cùng lo lắng. Chị bước lại cửa sổ, đưa đầu ra ngoài hứng gió trời như để thanh tĩnh tinh thần, lấy thêm can đảm để nói điều gì đó với mình. Sau giây lát suy tư đắn đo, chị hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng - Từ hôm xảy ra chuyện ấy đến giờ, chị luôn bị hình ảnh đó ám ảnh, tối ngủ cũng nằm mơ thấy.. - Hình ảnh nào? - T và bé Uyên ôm nhau.. Mình lặng người, chẳng biết nói gì. - Chuyện qua rồi, đã là quá khứ rồi. Chị không ghét bé Uyên, cũng chẳng trách T. Chị muốn quên đi, bỏ qua hết, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng sao không làm được. Mỗi khi chị rảnh rỗi, cảnh tượng đó lại hiện ra, ngủ cũng mơ thấy. Lòng tin của chị dành cho T cũng không còn, luôn lo sợ nếu mình tiếp tục, liệu còn có lần thứ 2, thứ 3, thứ 4... T làm như vậy nữa không? Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, chị chết mất!!! - Sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa. Bây giờ không, sau này càng không có. Chị tin em đi!! - Mình gằn giọng khẳng định thật mạnh. - Chị xin lỗi! Chị muốn lắm nhưng không thể tin T được nữa! Tình yêu mà không còn lòng tin thì đâu thể nào có được hạnh phúc! Mình chia tay đi, T đến với bé Uyên, chị lấy chồng báo hiếu cho ba mẹ.. - Chị có biết mình đang nói cái gì không? Em không cho phép chị làm vậy! - Mình gầm lên. - Không cho phép thì T làm gì? Giết chị sao? - Chị bặm môi. - Em... em... - Mình lắp bắp mãi chả nói được lời nào. Bất lực quá! - T về phòng đi, chị muốn ngủ! - Chị đang giỡn phải không? Vậy đủ rồi, đừng giỡn nữa.. - Mình cố trông chờ một phép lạ hiện ra. - Những gì từ nãy đến giờ chị nói đều là thật. T đừng như vậy nữa, không tốt cho hai đứa mình.. - Như thế nào mới tốt? Em quen người khác, chị lấy thằng Hàn xẻng đó, vậy là tốt hả? - Mình hét to như thằng khùng lên cơn. - Thà như vậy còn hơn chị phải sống chung với một người chẳng biết sẽ lừa dối mình lúc nào, ôm ấp một cô gái khác sau lưng mình. Cảm giác bị phản bội đó, T làm sao có thể hiểu được?! - Chị nức nở gào lên. Cơn điên của mình vụt tắt. Phản ứng của chị vươt quá sự tưởng tượng của mình. - Đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, em đã giải thích với chị nhiều lần rồi mà. Em biết lỗi rồi, em sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với chị nữa! Nếu chị không tin, em có thể thề, thề độc cũng được, miễn là chị tin và tha thứ cho em! - Thề rồi thì sao? Chị có thể coi như chưa từng chứng kiến chuyện đó? Có thể vui vẻ tin tưởng, yêu thương T như trước kia? Chị không làm được. - Em không đòi hỏi chị phải tha thứ cho em ngay bây giờ. Em chỉ xin chị cho em một cơ hội để bù đắp, để sửa sai! Rồi thời gian qua, chị sẽ quên được mà, mình sẽ lại vui vẻ như trước kia! - Mình cố giải thích trong tuyệt vọng. - Không phải chị không cố gắng, hai hôm nay chị đã thử rồi, chị không làm được. T có nói thêm cũng chỉ vậy thôi, không thay đổi được gì đâu. Ra ngoài đi, chị mệt lắm rồi! Xin T đó! - Chị như biến thành người khác, quyết liệt và tàn nhẫn. - Em.. - Ra đi! - Em không ra, không đi đâu hết. - Mình chai mặt, ngồi lì xuống giường. - Được rồi. T không đi? Chị đi. Nói là làm, chị mở tủ gom đồ ngay lập tức. - Đừng! Em đi, em đi nè! Chị ngủ đi.. - Mình hoảng hồn vội đứng lên, đi nhanh ra ngoài, không dám ở lại thêm một giây nào nữa. "Rầm! " Vừa ra khỏi phòng, cánh cửa đã đóng sầm sau lưng mình. Lòng đầy cay đắng, mình thất thểu lê xác xuống lầu như thằng ăn mày chết đói lâu ngày. Hết cách rồi, bao lời yêu thương, hứa hẹn đầy ắp trên môi định nói ra để kéo chị lại đều không có cơ hội tỏ bày. Thà rằng chị muốn lấy chồng để báo hiếu cũng được, hay vì sợ áp lực từ gia đình mình cũng được, thà như vậy mình còn có thể giải thích, có thể an ủi, có thể níu kéo. Đằng này... Chị lại bảo chẳng còn tin mình nữa, chẳng muốn yêu mình nữa.. Biết nói gì đây.. Hứa? Đã hứa rồi. Xin tha thứ? Đã xin rồi. Ăn năn hối cải? Đã làm tất cả. Vẫn không thể cải biến được tâm ý chị, đành chấp nhận sự thật trần trụi này sao? Làm sao mình có thể sống với nỗi đau lớn thế này? Liệu mình chết đi, chị có hối hận mà quay lại, tha thứ ình không? Mình bắt đầu nghĩ lung tung. Chết, nghe thật dễ dàng nhưng mình không thể làm thế. Ơn cha ơn mẹ chưa báo, vì một người con gái tự hủy hoại bản thân, mình không phải là thằng bất hiếu thiếu não. Nhưng mất chị rồi, sống cũng khác gì chết chứ. Mình không muốn mất chị. Mình sẽ không bao giờ để mất chị. Nhưng giờ phút này mình chẳng biết làm thế nào để giữ được chị cả. Bấn loạn đến chẳng thể nghĩ được gì ra hồn nữa. - Sao rồi? Chị nói sao? - Thấy mình lết xuống, em Uyên chạy lại hỏi tới tấp. - Hết rồi. - Mình uể oải buông phịch xuống salon chẳng khác thằng nghiện thiếu thuốc. - Là sao? Nói rõ coi. - Chị Diễm nói không còn tin T nữa, không muốn tiếp tục nữa. Chị muốn lấy chồng! - Trời! Rồi T nói sao? - Còn nói sao nữa. Gì cần nói đều nói hết rồi, hứa hẹn thề thốt đủ điều đều vô dụng. Chị còn nói từ hôm chứng kiến cảnh... T và Uyên.. ôm nhau, chị không quên được.. - Mình chán nản tột cùng. - Xin lỗi.. - Em Uyên lặng lẽ thu mình vào một góc, hồi lâu thốt lên được hai tiếng. - Lỗi phải gì không biết. Uyên không có lỗi, tại T thôi! Không cần tự trách mình! - Mình bất nhẫn. - Uyên đi đâu vậy? - Chợt thấy ẻm đứng dậy, mình hỏi. - Lên khuyên chị Diễm. - Thôi đi. Uyên lên chẳng nói được gì đâu, nay chị lạ lắm, cứ như biến thành người khác. T chẳng nhận ra nữa! - Lúc giận ai chẳng vậy. Để Uyên lên thử xem sao, không lẽ T định buông xuôi, cho chị đi thật à? - Không. Mà giờ chả biết làm sao nữa.. - Vậy để Uyên thử đi. Biết đâu.. - Ừm. Nhìn theo bóng lưng em Uyên, lòng mình lại khấp khởi hi vọng. Ẻm nói cũng đúng, biết đâu.. Ngồi chờ đợi tin vui từ ẻm, tâm trạng mình bồn chồn không yên, lâu lâu lại đi tới gần cầu thang ngó lên, coi có động tĩnh gì không. Đi tới đi lui mấy chục lần, đến lần thứ n thì nghe tiếng chân đi xuống, hình như của hai người. Chẳng lẽ đã thành công rồi sao? Mình mừng thiếu điều muốn ngất xỉu, lật đật chạy lại salon ngồi ngay ngắn, chờ đợi.. Và rồi, đúng như mình đoán. Chị và em Uyên bước xuống, em Uyên đi trước, chị đi sau. Hai tay chị ôm cái vali. T_T Em Uyên mắt đỏ au, đi lại gần, nhìn mình khẽ lắc đầu. Mình cũng muốn hỏi ẻm xem làm sao mà hay vậy. Hồi nãy chị còn định ngủ lại một đêm, mai mới đi. Bây giờ, nhờ ẻm lên khuyên giải thế nào mà chị quyết định đi ngay. Rõ khổ! - T nhớ giữ gìn sức khỏe! - Mắt chị ráo hoảnh, không vương chút đau buồn tiếc nuối. Tim mình kêu gào, hối thúc chủ nhân của nó mau mau ngăn chị lại, không được để chị đi. Nhưng nhìn thái độ của chị, mình biết đã chẳng còn chút cơ hội nhỏ nhoi nào nữa rồi. Muốn giữ chị, chỉ có thể bắt trói lại thì may ra. Thân xác chị vẫn ở đây nhưng đã không còn thuộc về mình. Chị đang trôi dần.. Mình đứng lên, chực nói gì đó nhưng chị đã vội vã đi ra xe, có lẽ sợ mình lại níu kéo một phen khiến chị mệt mỏi. Giá như lúc này, ba mẹ mình về, chắc sẽ giữ chị ở lại thêm được lúc nữa. Tiếc là sự đời không phải lúc nào cũng như mơ, đó chỉ là ước muốn của mình trong lúc tuyệt vọng nhất thôi. Chị lẳng lặng lên xe, nổ máy, đi mà không hề ngoảnh đầu lại lấy một lần. Đi khỏi đời mình đột ngột như sự xuất hiện của chị trước kia. Mình đứng lặng lẽ trông theo. Câu nói "Chúc chị hạnh phúc! " tràn lên môi chợt đông cứng lại, không thể thốt ra. Mấy tháng yêu nhau, ở chung nhà, ăn cùng mâm, đôi ba lần ngủ cùng giường. Cùng nhau trải qua biết bao ngọt bùi đắng cay, những tưởng sẽ tìm được hạnh phúc của đời mình. Cuối cùng lại kết thúc như vậy, chia tay đơn giản đến không thể đơn giản hơn, như chưa từng là gì. Chẳng giọt nước mắt, chẳng có giây phút chia ly đẫm lệ thương tâm. Ngày mai nếu có gặp lại nhau, mỉm cười hỏi thăm vài câu, rồi lại bước đi không chút vương vấn, như người qua đường. Mình trông theo đến khi bóng lưng nhỏ nhắn của chị khuất dạng, lòng chẳng thấy đau chút nào. Chỉ có sự trống rỗng tràn ngập tâm hồn.. Lạnh cóng rồi..
yêu thầm chị họ